Vết Cắt

nkblu photo

Lắm lúc nó như một sự dằn xéo vậy, cậu biết đấy. Mình nhớ những ngày chạy về nhà giữa màn đêm tối mịt. Những cái ngày quần quật với chính bản thân mình, hai giờ sáng, một tay chạy xe, một tay mình nhét vào túi cái áo khoác cũ đã sờn màu, chạy chầm chậm nghe vài bản nhạc.

Mỗi ngày đó chỉ có mình và mình. Mình dạo mãi những con đường tưởng như đã hằn luôn dấu giày mình ở đấy, đông cứng lại như một tác phẩm điêu khắc xấu tệ hại trên một tấm xi măng bị vứt xó đâu đó dọc đường.

Mình thấy nụ cười trên những tấm hình đã cũ. Khuôn mặt rạng rỡ cùng bàn tay thật lành lặn chẳng có lấy một vết hằn. Thử hỏi, bao nhiêu núi non lá cành cho đủ để ôm trọn lòng cơn bão bất chợt cuốn đi hết những vụn về ngày xanh lá. Bao nhiêu cái gồng mình với đôi bàn tay bám víu lấy sườn đá đã hằn hà những vết cắt do cơn bão. Mình không nhớ nữa.

Có chăng khu vườn trong lòng mỗi người nở rộ sau những chiều giông. Nhưng lại khô cằn, rồi chết đi khi không còn được tưới tắm. Ai biết được rằng có thể ở một chiều không gian nào khác của một vũ trụ song song nào, chúng ta đã chết cằn cỗi vì một lần ngủ mê mang quên tỉnh giấc.

Rồi ai sẽ ngồi đó nghe ta kể về loài hoa đứng sừng sững giữa cơn bão. Hay những vệt cào cấu, xới tưng bừng khu vườn ta ngày đêm chăm bón. Những mầm hoa chưa chớm nở đã vội tàn nhanh hơn phù dung những đêm muộn. Rồi ai sẽ cạnh bên, ôm lấy cả hồn mình lửng lơ mặc cho những tàn tạ, xấu xí.

Mình lại chộp mắt nhìn tấm gương. Mình vẫn thấy nụ cười, nhưng sao xa lạ quá. Bàn chân chai sần đầy đất cát. Khuôn mặt ướt đẫm méo mó, lấm lem những vết bùn lầy. Đôi mắt mênh mông một màu biển cả. Và những vết cắt in dài trên đôi bàn tay đã từng-lành-lặn.

Vết cắt này, hằn sâu lắm, sâu hơn cả một kiếp người.

30/03/2022

K