Lắm lúc nó như một sự dằn xéo vậy, cậu biết đấy. Mình nhớ những ngày chạy về nhà giữa màn đêm tối mịt. Những cái ngày quần quật với chính bản thân mình, hai giờ sáng, một tay chạy xe, một tay mình nhét vào túi cái áo khoác cũ đã sờn màu, chạy...
Là một ngày lê thê, kéo dài trên con đường những vệt nắng tưởng như mãi không tắt. Mình đi khắp những con ngõ, góc phố, tìm những con nắng chưa vội tắt đi, cơn mưa phùn nhanh như một cái nháy mắt. Những ngày mệt mỏi vì những chênh vênh, mệt vì những giấc...
Mình thích việc bắt đầu một ngày bằng một ly cà phê, và đọc một chương sách. Nó làm mình cảm thấy rằng mình vẫn đang “sống”, và không bị bão hoà, cuốn trôi vào những cái công việc văn phòng nhàm chán vô vị. Chắc là một cách để thấy “mình là mình”. Mình...