Cái hộp cũ

Damien Rice - Older Chests

Là một ngày lê thê, kéo dài trên con đường những vệt nắng tưởng như mãi không tắt. Mình đi khắp những con ngõ, góc phố, tìm những con nắng chưa vội tắt đi, cơn mưa phùn nhanh như một cái nháy mắt.

Những ngày mệt mỏi vì những chênh vênh, mệt vì những giấc mộng bay mãi chẳng thấy về, mệt vì những ngày mưa rơi giữa trời nắng, vì những ngày gió thổi cây chẳng lay.

Mình giật mình dậy lúc giữa đêm, người nóng hừng hực vì sốt. Mình mệt chẳng nằm lại được, cứ ngồi thẩn ra đấy. Vơ vội cái điện thoại xem có tin nhắn từ ai không. Trượt tay bấm vào app youtube trên màn hình, mình thấy bài này “lại” nằm ngay đầu gợi ý. Tự dưng nghe, ngồi lặng khóc . Mình chẳng biết mình khóc vì điều gì, một gã đã đi đến sự tận cùng của 2 chữ cô độc. Mình chỉ khóc.

Mình tìm điều gì ở thế giới này ? Ai tìm mình ở vũ trụ này ? Mình chẳng có câu trả lời. Ai kể mình nghe những câu chuyện trong đêm tối muộn ? Ai ngồi trên mái cạnh bên nghe mình kể nỗi buồn dài 10 năm ?

Khi cái hồn của thành phố này tắt vội, những con đường tối om, le lói ánh đèn. Lời ca ai hát nhoà đi theo những mảnh ký ức vỡ tan như những giấc mộng mị dài lê thê chẳng có dấu chấm hết. Có con mèo lạc, lọt thỏm xuống giếng chẳng thể trồi lên.

K

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *